I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:26:50 GMT
Rule:
Bối cảnh do người viết đầu tiên chọn Nội dung truyện không qua bàn bạc, bài viết sau phải khớp với bài viết trước, được tự do sáng tạo những thứ chưa đề cập. Ai vi phạm sẽ nhận hình phạt xứng đáng #hihi Thứ tự viết lượt 1: Mythril - Jas - Dianthus - Enginora Ở các lượt sau, tùy theo nội dung truyện có thể đảo thứ tự Mỗi người cầm 1 nhân vật chính trong truyện, không được phép auto nhân vật của người chác.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:27:02 GMT
Tên: Rowley Colwang Người cầm: Jas Tuổi: 23 Giới tính: Nam Ngoại hình: Anh khá cao (179cm). Mái tóc màu strawberry blonde và lông mày cùng màu. Đôi mắt nhỏ, màu xanh lục.
Tên: George McDag Người cầm: Dianthus Tuổi: 18 Giới tính: Nam Ngoại hình: Tóc nhuộm màu nâu, mắt màu nâu hơi ngả cam. Thường mặc áo sơ mi trắng ôm sát cổ tay, cài kín nút và cài ghim áo màu đen có logo nhà sản xuất quanh cổ áo ghilê màu nâu sáng. Cao 1m75, đeo mắt kính.
Tên: Veronica Rowenia Người cầm: Enginora Tuổi: 15 Giới tính: Nữ Ngoại hình: Tóc vàng cột hai bím, mắt màu tím thạch anh. Lùn tẹt, chiều cao chính xác là 1m46. Trang phục khi trẻ con, khi dị hợm, khi già dặn.
Tên: Noelle Novasaur Người cầm: Mythril Tuổi: 22 - Giới tính: Nữ Ngoại hình: Cao 1m69, dáng vẻ cân đối, quyến rũ, tóc cam, mắt xanh lơ, thường ăn mặc rất thời trang, có khí chất cao ngạo, bất cần.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:00 GMT
#1
Nàng rất đẹp, và nàng biết điều đó...
... thông qua ánh mắt của những kẻ tồn tại xung quanh mình. Như ánh nhìn đang tập trung trên người nàng lúc này chẳng hạn. Ánh nhìn của một kẻ mù quáng theo đuổi nghệ thuật và chỉ chịu khuất phục trước những gì đẹp đẽ nhất. Nàng mỉm cười hơi ngả người ra sau, trong một tư thế chông chênh như thể đằng sau hẳn phải có một chồng đệm sẵn sàng đỡ lấy, sự thoải mái của một người chẳng bao giờ biết sợ hãi hay e ngại điều gì.
"Đừng động đậy."
Nàng nghe tiếng gắt nhẹ của kẻ kia, và dẫu không quay lại vẫn có thể tưởng tượng ra một thoáng khó chịu nơi chân mày hắn. Quen biết đủ lâu, và làm mẫu đủ nhiều thì những biểu cảm và phản ứng như thế cũng trở thành quen thuộc, và dĩ nhiên cũng đủ để hắn luôn phải chấp nhận sự ngang bướng của nàng.
"Mỏi."
Nàng lơ đãng đáp, chân dường như muốn đung đưa, nhưng lại thôi. Không phải vì nàng ngại hắn, nhưng nàng cũng không thích kéo dài thời gian trên cái ghế này quá lâu. Nàng không phiền phải giữ nguyên một tư thế, nhưng giữ nguyên tư thế để người khác ngắm nhìn và vẽ lại, thì nàng vẫn không hứng thú.
Chỉ là một chút ngoại lệ cho một người hơi đặc biệt trong cuộc đời mà thôi. Người duy nhất nàng cho phép vẽ lại mình, cũng là người duy nhất nàng sẽ không bao giờ hẹn hò, hay gần gũi, dù thế gian có hết người chăng nữa. Một câu chuyện cliché, một thứ chuyện lãng mạn điển hình đến mức nhắm mắt quơ đại một cuốn trên giá cũng có thể dễ dàng thấy tình tiết tương tự.
Chỉ một điều khác biệt: giữa nàng và hắn không có tình yêu, song phương không, mà đơn phương cũng chẳng có. Đôi khi giữa dòng đời tấp nập, xô bồ, có một sự tồn tại để người ta thấy thời gian ngừng trôi, hoặc trôi đi vô tận...
"Sắp xong chưa?"
"Buồn ngủ thì cứ ngủ."
Hoặc đôi lúc để thấy khó ưa ở nhau một điều gì đó, như cái giọng đều đều như thể hiểu về nàng rất rõ đó chẳng hạn. Khó ưa một cách đơn thuần. Không cần ghét. Không cần thắc mắc. Không cần phải làm gì cả. Chỉ là biết rằng trong mình vẫn có điều gì đó tưởng như đã lãng quên, hoặc chưa từng tồn tại.
Có lẽ là để thấy mình vẫn đang còn sống chăng?
Nàng khép hờ mắt lại. Tự nhiên nàng thèm một điếu thuốc, nhưng mà chỗ này lại cấm hút thuốc, hay đúng hơn vốn dĩ là kẻ kia ghét mùi thuốc lá. Hình như lâu rồi có ai từng bảo nàng rằng cần một chút thuốc lá hay cà phê để tập trung, nhưng kẻ vẫn đang chiếu ánh nhìn chăm chú vào nàng thì ngược lại.
Thế gian vẫn có nhiều loại người...
- Mythril
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:10 GMT
#2
Người anh yêu rất đẹp, anh biết rằng cô cũng tự nhận thức được điều đó, bởi sự kiêu kì tỏa ra từ bức tranh vẽ cô. Và điều đó khiến cô càng đẹp hơn trong mắt anh.
Tình yêu anh dành cho cô, là tình yêu sét đánh, đánh rất mạnh, khiến cho tình cảm ấy hằn sâu trong lòng anh.
Anh chưa từng gặp cô. Anh lần đầu nhìn thấy cô tại một triển lãm tranh, bức chân dung của cô ngay lập tức thu hút ánh nhìn anh, và anh biết, mình đã yêu từ lúc đó.
Anh làm mọi việc, để liên lạc với người họa sĩ tài năng đã vẽ nên bức tranh ấy, để mua lại nó. Điều kiện kinh tế của anh đương nhiên là thừa sức làm được điều đó. Vậy nên, bức tranh ấy đã được treo trước bàn làm việc của anh, đã được ba tháng.
Anh cũng biết một điều, cô có tồn tại. Dù người họa sĩ ấy tài năng đến đâu, anh biết anh ta chắc chắn không thể nào tưởng tượng ra một con người như vậy, và thần thái của bức tranh, nó sống. Vì vậy, anh vẫn đang làm mọi cách để tìm cô, hay nói cách khác, là mua chuộc người họa sĩ ấy, theo dõi anh ta hoặc bất cứ việc gì. Và về khoản này, anh khá tin tưởng vào thư kí của mình.
Ngồi dưới ánh chiều tà đỏ rực, ánh mắt vẫn chiếu về bức tranh trước mặt, anh lặng lẽ rút điện thoại ra, câu nói thường trực bắt đầu từ một tháng trước:
- George, báo cáo tình hình ngày hôm nay. Anh ta có động tĩnh gì mới không? Đã có manh mối nào về cô ấy chưa?
Nhiều lúc anh tự hỏi bản thân, liệu tình cảm này có quá mù quáng không?
- Jas
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:23 GMT
#3
Gã tin rằng những thứ gã yêu sẽ giết gã vào một ngày nào đó, là thuốc hoặc tình yêu và thuốc. Liệu có đúng không khi một ai đó với đôi mắt xanh đến đây, và tất cả vẫn sẽ giết gã.
Chưa bao giờ gã thích thứ gì đặc biệt, nó giống vô cớ bị nhồi nhét vào trái tim bất khả xâm phạm này vậy. Gã chưa từng mở lòng cảm nhận bất cứ cảm xúc của loài người, gã tưởng mình đã trở thành một cái bóng xanh lạnh lẽo. Vì gã vốn là kẻ thờ ơ không thuộc về đâu cả, giống như việc chẳng bao giờ tin cái thứ tình yêu lãng mạn có thật trên đời, giữa đàn ông và đàn bà nên chỉ giao phối rồi rời đi.
Những con người ngoài kia sao vẫn quyết định bên nhau cả đời?
Gã đuổi theo nó, nhưng chưa bao giờ nắm bắt được. Là thứ luôn nằm trong tim và hừng hực mỗi đêm trong cơ thể khi nghĩ đến, máu gã nóng rực lên buộc gã giải phóng, và sau chiếc áo sơ mi dài tay cao kín cổ luôn là hàng loạt những vết thương mảnh bằng lưỡi dao. Một vết biến mất sẽ có một vết khác thay thế.
Dù vậy, gã vẫn say sưa với nó. Gã mơ đến một ngày nhìn ngắm đôi mắt ấy khép lại, sự yên bình khắc trên khuôn mắt say ngủ.
Cuộc gọi đến vào lúc chiều. Nội dung vẫn như cũ chỉ có hối thúc là nhiều hơn, chẳng có tờ giấy tài liệu nào đề cập đến cô gái trong tranh mà người nọ sở hữu, nó dường như là mò kim đáy biển.
"Mọi thứ đều ổn. Nhất là, cô nàng của ngài,"
Gã cảm thấy sự chán ghét trong miệng mình đang dâng lên, trước khi nó thành lời thốt ra thi lại bị nuốt vào.
"Vẫn chưa tìm được."
Vì ghen tị nên gã đã đình trệ nó, gã là một thư kí tồi tệ bởi những tội lỗi không tên.
Tay dừng việc vò nát tờ giấy trong tay lại, gã chẳng biết từ lúc nào đã lái xe đến thành phố bên cạnh, tiếp tục thực hiện một nhiệm vụ khác của một thư kí được ông chủ tin tưởng. Nhìn thảm cỏ ngả vàng và chút xanh muộn màng vào lúc vụ đông sắp ngủ lướt qua khung cửa xe, tay vẫn giữ vô lăng xe nhưng gã đã có hàng loạt các cân nhắc để xây dựng lại nơi hoang vắng này.
Chiếc xe dừng lại trong một văn phòng thám tử tư trong thành phố, việc tìm kiếm sẽ trở thành tin đồn thất thiệt nếu đến tay bọn cảnh sát ăn không ngồi, nhưng đó không hẳn là lý do duy nhất để gã tìm đến thám tử tư. Cuộc trò chuyện được đặt vào chiều nay kết thúc một cách chóng vánh, gã rời đi ngay khi đã bàn bạc xong công việc cũng như lên lịch các kế hoạch.
Bởi vì, tiệm bánh ấy chỉ mở cửa đến 19h.
- Diant
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:32 GMT
#4
Em vẫn thường lui tới văn phòng thám tử tư của cha em, nơi ông suốt ngày nhận phải những yêu cầu quái đản của những khách hàng quái đản. Em biết, đó đều là vì cái cuộc sống tẻ nhạt này không cho phép kẻ lười biếng tồn tại, nên em rất vui vẻ mà ngắm cha em làm việc, chà, nếu ông ấy có mặt ở văn phòng mỗi khi em tan học về. Hoặc em sẽ tự bày trò chơi giống công việc của cha em, rồi nằm lăn lóc cho đến tận tối mới mò về nhà. Hoặc cha em về rồi dắt em về nhà.
Hôm nay, đôi mắt màu nắng chiều thu của em quét qua những vị khách mới của cha. Họ có vẻ vội vã, họ đang tìm kiếm một chị gái. Cũng là một yêu cầu quái đản, nhưng lần này em hứng thú đến lạ. Vì đó là một chị gái xinh đẹp, đến từ trong tranh. Gã đàn ông nào cũng thế cả, họ đều yêu cái đẹp trong tranh đến ngây người.
“Em biết người vẽ bức tranh này.” Em lên tiếng, mỉm cười hài lòng với những mối quan hệ của bản thân, à không, dựa vào mối quan hệ của cha em nhiều hơn. Đó là cách mà cha em làm việc ở đây, ông luôn có những thứ mà người khác không thể nào có hết được. Và em tự hào, như một người con của một kẻ vĩ đại.
Cha em nhận yêu cầu quái đản ấy. Em đi cùng người, sau cả tối nằng nặc đòi theo. Em biết, em là một con bé ngốc thích bay nhảy mà, nên em sẽ không phiền nếu cha dắt em đi khắp nơi đâu.
.
Bốn ngày sau, một cuộc hẹn nữa gửi đên người yêu cầu nọ. Cha đưa tận tay anh ta tờ giấy ghi chút thông tin cơ bản của chị gái trong tranh, kèm một bức hình chụp lén chị ở-đâu-đó-ngoài-phố, còn em thích thú ghi vào sổ tay tí hon thành tựu đầu tiên của bản thân, vẽ cả bốn gương mặt tròn tròn của bốn người quan trọng trong lần đầu tiên ấy. Cảm giác tuyệt vời lắm, như thể em vừa được con 10 Toán học vậy.
Màu chiều thu lại ngẩng lên, in vào mình bóng hình xinh đẹp kia trong vô thức.
Nó, đẹp lắm.
- Nora
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:43 GMT
#5
Mọi chuyện nên dừng lại.
Gã thật sự đã nghĩ thế, nhưng rồi biết là không thể.
Gã sợ ác mộng, sợ phải thấy khung cảnh ấy tái hiện một lần nữa. Khi gã ngồi ghế sau và bỗng dưng một chiếc xe tải lao thẳng vào chiếc xe bốn bánh bé nhỏ của cha mẹ, ánh đèn pha đến chói mắt làm gã bật dậy. Tâm thức gã lạc lõng nhưng chẳng ai cho gã một cái ôm hay sự an ủi, cho đến khi gã nhận ra trời ngoài cửa đang mưa phùn nên lạnh lẽo đến thế.
Ngôi nhà của gia đình McDag dành dụm nhiều năm không dám tiêu sài để có thể mua nó, từ mọi vật dụng giống như được đính lên cái tên của từng người một trong gia đình, được trân trọng như một nhãn hiệu riêng. Vào ngày thứ Tư, gã đã đem mọi thứ vô dụng tống một lượt lên xe rác, không có lời chào tạm biệt nào cả. Một tấm bản đồ vừa đủ để gã có thể biết rõ mọi con đường trong thành phố được dán lên bức tường và kế bên đó ghim một bức ảnh chụp lén cô gái trong tranh, thứ Rowley yêu thích.
Gã muốn mọi thứ đều ở ngay trước mắt, đó là nguyên tắc trong công việc lẫn cuộc sống của gã. Gã muốn cứ hể mở mắt ra có thể nhìn thấy ngay trước mắt, hằng ngày tự dằn vặt mình, để nhớ rằng gã không được phép quên dù có bị mất trí, phải khắc ghi nó vào sâu trong não. Ngón tay gã trượt dài trên bức ảnh, trong đôi mắt lại u tối lạnh lẽo, gã vuốt ve từ màu xanh lơ mờ mờ bởi chất lượng hình ảnh tới mái tóc màu cam. Từng đường nét khuôn mặt vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, đã nhìn đến phát ngấy trong căn phòng của Rowley gã vẫn không thể chấp nhận được.
Một quả bom hẹn giờ đã được đặt sẵn.
Phòng thám tử tư gửi email cho gã biết về địa chỉ cuối cùng vào nửa tháng trước mà cô gái bí ẩn kia ghé đến, nó trở thành một dấu sao trên tấm bản đồ của gã. Bản năng đốc thúc gã lái xe ngay đến địa chỉ đấy.
Một phòng mỹ thuật không quá lớn, nó đủ khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Chẳng người có suy nghĩ bình thường nào lại nhốt mình trong căn phòng một cửa sổ với màu vẽ và hàng loạt những tờ giấy vo tròn trên đất, gã đã tưởng khi đến đây sẽ thấy khung cảnh ấy.
"Không còn ở đây sao?"
Vì không đủ khả năng trả tiền thuê nên một tuần trước họ đều đã rời đi, một người hàng xóm bên cạnh cho hay. Gã thử hỏi về lai lịch của phòng mỹ thuật đó cũng như về cô gái từng làm người mẫu để vẽ tranh, kết quả gã nhận không nhiều hơn những gì gã nhận được từ phòng thám tử tư.
Con người vẫn đi làm mỗi ngày, đường phố vẫn tập nập, mọi thứ vẫn diễn ra như cũ nhưng đã là người thì ai cũng có lỗ hổng. Sự ồn ào này chỉ đang che giấu hàng loạt những thứ bí mật bên trong.
Những con phố gã chưa từng có hứng thú để tâm đến giờ đây cũng thành quen, bất cứ người phụ nữ nào có dáng dấp tương tự đều gây chú ý cho gã và đôi khi nó khiến gã buồn nôn khi đối diện. Cũng trên con phố này có lần gã thấy một đứa trẻ lạc mẹ, nó khóc càng to để gây sự chú ý nhưng càng khiến người ta thấy khó chịu, gã cố lờ nó đi nhưng vẫn trông chừng từ xa để tránh thành phố này xảy ra một vụ bắt cóc khác nữa.
"Đừng có khóc nữa, ồn ào quá."
Gã nghiến răng tự lẩm bẩm một mình.
- Diant
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:28:54 GMT
#6
Em bắt đầu đi học vẽ, vì hứng thú. Thực ra do xớn xác chuyện học hè và bạn bè nhiều hơn, nhưng em đã từng rất sung sướng khi tưởng tượng mình là một cô họa sĩ ngầu lòi, tay cầm cọ vẽ quẹt qua quẹt lại, chẳng mấy chốc đã tạo ra một bức tranh hoàn mỹ đủ để người xem chết mê chết mệt mỗi khi ngắm nhìn. Có một thứ gì đó từ những tay nghệ sĩ cuốn hút nhiều đứa trẻ con, đến độ nếu vẫn chưa đủ nhận thức để cảm thụ cái đẹp, thì vẫn yêu mến và thần tượng những người đã tạo ra chúng, cơ bản vì nhìn họ rất ngầu lòi.
Lưu ý là, họ nhìn ngầu lòi.
Có một trường dạy vẽ ở đầu phố nơi em sống, là một tầng lầu con con trên một tòa nhà to to, với một loạt cửa sổ lúc nào cũng sạch bong kin kít trông ra một nửa thành phố náo nhiệt và ồn ào. Dù sàn nhà thi thoảng có hơi bừa bộn giấy vẽ, cọ và màu chút đỉnh, nhưng lát gỗ ép đi rất êm, lại càng có lí do để bọn trẻ bừa bộn hơn vì có thể chúng tưởng đó là phòng của chúng dù đã được dặn đi dặn lại rất nhiều lần rằng thùng rác ở ngay gần bên. Nhưng cũng có nhiều trẻ em được dạy dỗ chu đáo lắm... Trừ em. Em tuy được bố chỉ cho rất nhiều thứ khi đu bám ở văn phòng, nhưng chỉ cần lơ đãng chút đỉnh, thì em lại lỡ tay quẳng cái gì đó xuống sàn, thỉnh thoảng là cả khay màu đang pha dở vì có đứa nào xấu tính nhát ma em.
“Haha! Nhát thế mà cũng đòi làm thám tử kìaa.” Chúng nó thường chọc em như vậy.
Em biết, em là một đứa dễ bị dù dọa, nhưng em không có dễ chịu thua bọn nó đâu!
Thế là ngày hôm sau đi học vẽ, em cẩn thận với tất cả mọi thứ, và đề phòng cảnh giác lỡ có đứa nào muốn chơi xấu.
Thi thoảng, có nhiều chuyện thú vị hơn là cắm mặt vào quẹt màu, ví dụ như những gì em làm sau bữa học. Trước hết là thay áo, sau đó là rửa mặt và tay, cuối cùng là tung tẩy đi chơi lung tung tới chiều muộn lại xách thân về văn phòng của bố chơi. Ngày nào cũng vậy, dần trở thành một thói quen bất di bất dịch. Có rất nhiều thứ lặp đi lặp lại xung quanh em, như ông chú nào đó chẳng hạn. Dạo gần đây, cô bé thấy chú rất hay lượn lờ quanh khu này, vẻ mặt đằng đằng sát khí, khó chịu vô cùng. Mắt mắt đó cứ dáo dác nhìn quanh, cứu thấy gái đẹp là nhìn, làm em chợt nghĩ có khi nào chú cần tìm người yêu hay không. Nhưng tìm người yêu ở ngoài đường sao? Lãng mạn quá.
Mà, người này em đã gặp qua rồi.
Một ngày kia, có cô bé đi lạc ở gần nơi chú ta hay đến. Em nghĩ thế, vì cô bé cứ khóc hoài, và cả mấy tiếng đồng hồ khi em vẫn đang mải vẽ, cô bé ấy vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh cột điện, sụt sùi sợ hãi. Cho đến khi em tan học thì chú vẫn ở gần đó, và cô bé kia cứ khóc, càng lúc càng to.
Ỷ có người đã từng gặp qua, em lon ton chạy đến kéo áo chú.
“Chú ơi, chú đang tìm gì thế ạ?”
Và dù có thể nào thì, em vẫn thích chiếc cằm ấy.
Tại sao em lại quá nhỏ tuổi nhỉ? Vì em chưa lớn đấy thôi.
“Chú giúp em gái kia tìm mẹ nhé, rồi cháu sẽ tìm người ấy giúp chú!”
Rồi em cười toe toét. Chiếc móc khóa hình mèo con lông xù lủng lẳng trên gặp đeo sau lưng, kêu lên vài tiếng leng keng dễ chịu giữa lòng thành phố.
- Nora
|
|