Prologue
1.
Ở một ngày rất xa xưa, thế giới chỉ có các vị thần. Họ sống rải rác trong không gian, bay lượn giữa những khoảng không vô tận.
Comoel và Ashantalvia là hai người bạn thân thiết. Họ luôn bên nhau bất kể thời gian, tìm đến tận những ngóc ngách sâu thẳm nhất của vũ trụ. Ashantalvia nhanh chóng nhàm chán bởi cuộc sống thần linh an nhàn và vô vị, một ngày nọ, Ashantalvia nói với Comoel khi hai người đang đi dạo rằng:
“Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một thế giới!”
“Đúng đấy.” Comoel tán thành. “Chúng ta sẽ tạo nên một thế giới thật xinh đẹp, nơi mà tất cả đều tìm thấy niềm vui. Anh sẽ cho thế giới một nguồn năng lượng, còn tôi sẽ giúp anh thành hình nó.”
Thế là cả hai bắt tay vào xây dựng thế giới. Tốn rất nhiều ngày để thế giới được định hình, hiện ra trước mặt hai vị thần là một thế giới có đất trải khắp nơi, biển sâu xanh thẫm và bầu trời cao vời vợi cùng những vì sao lấp lánh. Nhưng Comoel và Ashantalvia cảm thấy thế giới của họ dường như thiếu thứ gì đó. Đúng lúc ấy, Laris, vị nữ thần tốt lành với mái tóc bạc óng ánh, tình cờ đi ngang qua họ.
“Hai người đang làm gì trông vui thế?” Laris hỏi.
“Tạo nên một thế giới thật xinh đẹp, nơi mà tất cả đều tìm thấy niềm vui!” Cả hai đồng thanh trả lời.
“Thật đáng yêu làm sao! Thế giới của các người đã có những gì?”
“Chỉ có đất và trời.”
“Hm...” Laris trầm tư suy nghĩ. “Vậy thì tôi sẽ cho thế giới một sự sống!”
“Cứ tự nhiên!” Comoel đáp với một nụ cười.
Laris đổ nước từ chiếc bình bạc của mình ra, tạo thành những hạt sự sống li ti. Chúng lớn lên, biến thành cây cỏ và thú vật. Thế giới phủ đầy màu xanh tươi mát với tiếng chim thú rộn rã khắp nơi. Nhưng chúng chỉ sống một cách yếu ớt rồi lại chết đi. Thấy thế, cả ba người buồn lắm. Họ nghĩ rằng thế giới vẫn còn thiếu một điều gì đó.
Một ngày kia, khi Comoel, Ashantalvia và Laris đang ngắm nhìn thế giới non trẻ của họ, thì Miggre tình cờ đi ngang qua, ca hát tưng bừng.
“Các người đang làm gì mà vui thế?” Vị thần tóc đỏ dừng lại, hỏi.
“Tạo nên một thế giới thật xinh đẹp, nơi mà tất cả đều tìm thấy niềm vui!” Comoel, Ashantalvia và Laris cùng trả lời.
“Thật thú vị làm sao! Vậy thế giới đã có những gì rồi?”
“Đã có đất, trời, và những sự sống.”
“Nhưng như vậy thì thật nhàm chán.” Miggre lắc đầu bảo. “Thế giới cần thêm những biến đổi của tự nhiên, vì nếu không có nó, sự sống sẽ không phát triển thêm. Hãy để tôi cho một ít gió và ánh sáng.”
“Vậy thì xin mời.” Ashantalvia nói.
Miggre thổi hơi ấm của mình, tạo ra những cuộn gió và mây ánh sáng. Mặt trời bắt đầu mọc lên ở đằng đông, và lặn ở đằng tây. Có cả những cơn mưa sau những ngày nắng nóng, và mùa đông thì tuyết rơi đày dặc. Sự sống trên thế giới thay đổi mạnh mẽ đến mức, cả bốn vị thần đều bất ngờ lẫn vui mừng. Tất cả quây quần bên thế giới nhỏ bé của mình mà ngắm nhìn mãi không thôi.
Nhưng họ cảm thấy thế giới của họ vẫn còn thiếu điều gì đó. Họ bèn tìm đến nhà Vinea và Vineon, vị thần tri thức. hai vị thần song sinh đón tiếp họ một cách cởi mở.
“Các người tim chúng tôi có chuyện gì thế?” Hai vị thần hỏi.
“Để giúp tạo ra một thế giới thật xinh đẹp, nơi mà tất cả đều tìm thấy niềm vui!” Comoel đáp.
“Thật tuyệt!” Vineon nói.
“Chúng tôi có thể giúp được gì?” Vinea tiếp lời.
Sau khi nghe các vị thần kể về thế giới, hai vị thần song sinh quay lại bàn bạc với nhau một lát. rồi, họ nói:
“Chúng tôi sẽ cho Thế giới của các người tri thức. Nhưng sẽ chỉ có một ít đáp ứng điều kiện của chúng tôi mới được sở hữu tri thức mà thôi.”
Vinea và Vineon theo chân các vị thần đến thăm thế giới và chọn ra giống loài xứng đáng nhất được hưởng tri thức từ họ. Sau một thời gian dài suy xét, hai vị thần song sinh đã chọn loài người, ban cho họ trí thông minh và khả năng sử dụng chúng tuyệt vời.
Thế giới phát triển mạnh mẽ hơn hết, trở thành một thế giới rộng lớn và xinh đẹp. Các vị thần lấy làm hài lòng lắm. Họ quyết định cùng nhau ở bên cạnh thế giới, mãi mãi.