I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:14 GMT
Rule: Bối cảnh do người viết đầu tiên chọn Nội dung truyện không qua bàn bạc, bài viết sau phải khớp với bài viết trước, được tự do sáng tạo những thứ chưa đề cập. Ai vi phạm sẽ nhận hình phạt xứng đáng #hihi Thứ tự viết lượt 1: :chưa xác định: Ở các lượt sau, tùy theo nội dung truyện có thể đảo thứ tự Mỗi người cầm 1 nhân vật chính trong truyện, không được phép auto nhân vật của người chác.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:24 GMT
Người cầm: Jas Tên nhân vật: Lowpad Lender Tuổi: 16 - Giới tính: Nam Ngoại hình: Cao 1m72, gương mặt luôn tươi cười. Tóc cậu mang màu nâu đậm với phần mái dài che một phần khuôn mặt và đôi mắt màu nâu đồng khá dài. Dưới khóe mắt cậu thường xuất hiện những vệt thâm quầng màu đỏ. Lowpad thường hay mặc một chiếc ao Yukata màu đỏ.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:32 GMT
Người cầm: Mythril Tên nhân vật: Geltrude Crocetti Tuổi: 26 - Giới tính: Nữ Hoàng đạo: Thiên Yết Vai trò: Giáo viên Đặc điểm dễ thấy: Cao 1m78, dáng vẻ mảnh khảnh, làn da trắng mịn như tuyết, tóc đen mượt thường búi lên, mắt đen sâu, lông mày mảnh, lông mi dài và cong, cằm nhọn kiểu nét đẹp cổ điển nhưng gò má hơi cao tạo nét sắc sảo trầm lặng. Có khí chất cao sang, quý phái. Thường mặc váy liền màu đen với các phụ kiện lớn nhưng tinh tế và đi giày bốt da. Thường có thêm quần tất lưới hoặc tất dài và quần legging ngắn. Trang sức vàng, bạch kim hoặc ngọc trai hoặc kết hợp.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:38 GMT
Người cầm: Xanh. Tên nhân vật: Emma Evans. Tuổi: 17 - Giới tính: Nữ. Hoàng đạo: Song tử. Vai trò: Học sinh. Đặc điểm: cao 1m57, vóc người nhỏ nhắn, tóc nâu xù xõa quá vai. Mắt đen láy, gương mặt thanh tú, trông hoạt bát và lanh lợi. Thường mặt trang phục gọn gàng, dễ hoạt động, gây thiện cảm tốt cho người mới gặp.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:45 GMT
Người cầm: Gumi Tên nhân vật: Melody Moana Tuổi: 18 – Giới tính: Nữ Hoàng đạo: Song Ngư Vai trò: Học sinh Đặc điểm dễ thấy: Cao 1m50, dáng nhỏ nhắn, tóc nâu, mắt vàng cam. Trang phục đơn giản, thoải mái, có nét trẻ con. Dáng vẻ đơn thuần, lanh lợi, hoạt bát, trông nhỏ hơn so với tuổi.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:52 GMT
Người cầm: Rosalie Tên nhân vật: Carlisle Tuổi: 28 - Giới tính: Nam Hoàng đạo: Bảo Bình Vai trò: Giáo viên Đặc điểm dễ thấy: Cao 1m80, mắt màu ngọc lục bảo, tóc màu . Thường mặc lolita, trông rất tao nhã và quý phái. Tuy là nam nhưng vì phong cách ăn mặc nên mọi người phần lớn đều nhầm là nữ.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:31:59 GMT
Người cầm: Dianthus Tên nhân vật: Edward Anthony Tuổi: 21 – Giới tính: Nam Hoàng đạo: Nhân Mã Vai trò: Giáo viên y tế Đặc điểm dễ thấy: Cao 1m79. Khoác áo blouse trắng xắn tới khủy tay, mặc áo sơ mi xanh nhạt, cơ thể dù không mùi nhưng có cảm giác thanh mát. Mái tóc màu nâu sáng rối và đôi mắt màu xanh lá. Là người khó tính với các nam sinh nếu họ không thường xuyên vận động, đối với các nữ sinh thì ân cần bảo ban về việc giữ gìn sức khỏe sao cho đúng. Thỉnh thoảng nói những câu quái đảng.
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:32:17 GMT
#1
Cậu rất thích chim, nhất là chim sẻ. Cậu thích dáng vẻ nhỏ bé luôn cần được bảo vệ của chúng, dù bên trong, cậu biết chúng rất mạnh mẽ. Trên đời, nếu không mạnh mẽ, đâu thể tồn tại được, nhất là những sinh vật nhỏ bé này. Vậy mà chúng vẫn sinh sống đầy đàn xung quanh chúng ta đấy thôi.
Người cậu thích cũng vậy. Cô cũng nhỏ nhắn, mái tóc cô màu nâu, giống như màu lông của con chim sẻ yêu thích nhất của cậu ở nhà. Cô hoạt bát, năng động như những chú chim non. Cậu luôn dõi theo cô, luôn đến sớm, ngồi trên sân thượng để chờ cô đến trường. Trong nhà ăn, dù vẫn nói cười với bạn bè, cậu vẫn không rời mắt khỏi cô.
Vì cô, cậu dần có thói quen lên sân thượng.
Dưới ánh nắng chiều nhuộm đỏ sân, cậu nằm dài gác đầu lên hai tay, chăm chú nhìn chú chim sẻ đang ăn vụn bánh cậu mới rải ở gần đó. Như mọi ngày, sau khi tan học, cậu đều chạy lên sân thượng từ sớm để đợi cô về, để rồi khi thấy cô đi dưới sân, cậu sẽ nhìn xuống mà hét to: "Emma, về nhà an toàn!"
Cậu không phải loại cứ chui vào một góc gặm nhấm cái tình yêu đơn phương và hy vọng trong vô vọng rằng một ngày, người đó sẽ đáp lại cậu. Cậu đâu ngu vậy. Làm thế thì người đó đâu thể biết cậu là ai. Cậu luôn chủ động bắt chuyện với cô, chào hỏi và nói những chuyện thường ngày, nói những câu đùa vui vẻ, như những người bạn. Cậu luôn muốn cô nhìn cậu như một con người năng động luôn vui vẻ. Và cậu biết cô nhìn cậu như vậy, một người bạn hoạt bát vu tính. Hoặc có lẽ, một người em. Cô hơn cậu một tuổi, nên dù cho cậu có sao lớn hơn cô, cô vẫn hay làm những hành động như muốn bao bọc, chăm sóc cậu. Chính vì vậy, cậu vẫn chưa muốn thổ lộ tình cảm của mình với cô. Cậu sợ nó sẽ khiến cho quan hệ giữa cậu và cô, trở nên như nào, cậu cũng không biết nữa.
Vì vậy, mối tình đầu của cậu, từ khi bắt đầu, nó đã bị ném vào brozone.
-Jas Tình yêu sến súa ngây thơ chong xáng tuổi học trò làm iêm thấy thật bất lực ;; - ;; Không dám đọc lại mình viết cái gì luông ;; - ;;
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:32:32 GMT
#2
Đàn bà là sinh vật ngu ngốc trong biển tình, ai đó từng nói vậy. Tất nhiên có nhiều ý kiến phản đối. Nhưng đôi khi cô nghĩ, nếu ứng vào mình thì cũng không hẳn là không đúng. Cô nhất định là kẻ ngu ngốc trong tình cảm.
Người cô yêu không yêu cô.
Người cô thấy an ủi và rung động cũng không yêu cô...
...mà cậu còn là người không tồn tại trong thế giới của cô nữa. Không biết mặt, không có tên, chẳng là ai ngoài những câu chữ. Cậu tình cờ xuất hiện vào lúc cô không ngờ đến nhất, chia sẻ về mối tình đơn phương của cậu với một cô gái khác, và lắng nghe câu chuyện dang dở của cô.
M nói lắng nghe thì không chính xác lắm, nhưng có lẽ ý nghĩa cũng không sai lệch bao nhiêu.
Và từ đó, cậu trở thành bạn tâm thư của cô. Không biết tuổi tác, không biết nơi sống, nhưng bằng vào cách cậu nói chuyện, cô lờ mờ đoán được cậu trẻ hơn cô, có lẽ tầm hai hay ba tuổi gì đó. Và cậu sống cũng không cách cô bao nhiêu, bởi cậu từng chụp cảnh bầu trời gửi đến, trên đó có lá cờ trên đỉnh tháp bạc mà cô có thể thấy từ sân thượng trường học.
Trời hôm nay lộng gió.
Cô khẽ nhắm mắt lại khi gió lùa qua khe cửa, rồi mới lại mở bừng ra, thâu lấy bầu trời xanh trong buổi sáng. Phía cuối, nơi lan can có một cái bóng màu đỏ quen thuộc đang đứng, dường như nhoài cả ra để ngóng một điều gì.
"Sắp chuông reo rồi đấy, Lender."
Cô, vẫn là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, nhắc nhở cậu. Hoặc giả, là bởi một chút ích kỷ đàn bà trong cô muốn chiếm hữu nơi này làm không gian riêng tư. Cậu quay đầu nhìn cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự trong trẻo và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Chào cô, và trở về lớp vừa đúng tiếng chuông reo. Cô hay thật đấy, lúc nào cũng chính xác về giờ giấc dù có đồng hồ hay không nhỉ? Ừ, vì cô cũng đã quen rồi mà? Đi nhanh đi.
Gió vờn thổi khiến tóc mai bay bay.
Buổi học đã bắt đầu, cô nghe sức trẻ bừng lên trong khuôn viên trường học.
- Mythril
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:32:45 GMT
#3
Anh luôn thất bại trong việc tự chăm lo cho bản thân. Nó khá là trái ngược với cái thói quen luôn dặn dò giữ gìn sức khỏe hay tập luyện sao cho đúng với các nam sinh, anh biết thế nhưng thật không thể đứng dậy được khi đã đặt mông xuống ghế ngồi.
Đó hẳn là một trong những tác dụng phụ đáng ghét của cái tuổi già.
Mà không hẳn, anh mới hai mươi mốt mà? Đúng thế, hai mươi mốt, nhưng nó so với đám học sinh thì thật là đã già rồi. Anh đã là chú của hơn chục đứa trẻ, đã là cậu của một chục đứa khác nữa và thậm chí đáng tuổi anh đã có người làm cha, làm mẹ. Thôi, gạt nó qua một bên trước khi nó trở thành cái kíp nổ.
"Thầy lại đi trễ nữa."
Anh lấy chìa khóa trong túi quần bên trái, tra vào ổ khóa rồi vặn ngược. Tiếng chốt cửa phát ra cho thấy nó đã được mở, anh nhìn sang nữ sinh với váy đồng phục được sửa thành dạng ngắn cũn cỡn.
"Chỉ mới vào tiết một thôi mà, không trễ lắm."
Đôi mắt anh dời lên khuôn mắt đang cười kia. "Em cúp tiết đấy à? Hình như," Anh nhìn vào cái đồng hồ đeo tay màu bạc, "đang là tiết của cô Crocetti nhỉ?"
Nữ sinh không trả lời anh.
Thái độ xấc xược đó có lẽ đã khiến người ta thấy giận dữ, nhưng anh là người có trái tim mềm đối với phụ nữ. Anh nhìn nữ sinh nhanh hơn anh một bước, nhanh nhảu lẻn vào trong phòng y tế rồi chui vào giường y tế có tấm rèm che màu trắng, đồng thời cái váy cũn cỡn cũng theo động tác nửa quỳ của nữ sinh mà ngắn hơn nữa...
Anh đặt cặp sách màu nâu lên bàn.
"Màu trắng, là màu không bao giờ phản bội lại sự mong đợi."
Anh dừng một lúc, một thoáng cái bóng lưng mềm mại kia cứng đờ rồi như đang tìm cái gì đó trong tầm với. "Nhỉ?"
Bộp
Cái gối bọc bao màu trắng thơm mùi phòng y tế, cũng hơi có mùi dầu gội của đám học sinh bay trúng người anh rồi rơi xuống đất.
"Không phải em cúp tiết. Em bị đau bụng, em đã xin phép xuống phòng y tế nằm nghỉ một lát rồi!"
Một câu nói pha đầy sự hờn dỗi bị ném thêm ra khỏi buồng.
Anh nhặt cái gối ném lại vào trong giường, có tiếng sột soạt như quần áo chà sát lên tấm drap giường. Anh vẫn không thấy gì, vì tấm màn che quá dài, cũng vì sự trong trắng của các nữ sinh nữa. Chắc chắn không đem mấy cái đó ra đùa cợt làm gì.
"Mà này?"
Anh lên tiếng.
Tiếng đáp lại phát ra từ cuống họng có vẻ cộc cằn hơn chút đỉnh.
"Là do đèn đỏ hả? Hay do bao tử? Em yên tâm đi, thầy có đủ thuốc hết đó."
Anh khoác áo blouse trắng vào. Mở hộc tủ y tế giống như thật sự đang tìm kiếm thuốc mà nữ sinh cần.
Tiếng thở nhè nhẹ, không có lời nào đáp lại. Bầu không khí im lặng như thể phát ra tín hiệu rằng nữ sinh kia đã ngủ. Thôi kệ vậy, anh bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh, mây trắng. Nhìn làn mây chầm chậm trôi mà say đắm như nhìn một bóng dáng như quen thuở nào, là cái ánh mắt nàng nhìn xuống anh từ sân thượng và anh nhìn lên nàng. E là anh đã trở thành tội đồ với đạo đức mà bản thân tôn thờ, bởi chẳng mấy sinh vật nào kiên cường trước tình yêu ập đến như thế, ngỡ ngàng như thế.
Đàn bà luôn khắc nghiệt với những người mà họ không hề yêu.
Trên bảng thông báo của phòng y tế, từ hôm nay đến thứ năm, khoảng vào giờ nghỉ trưa sẽ có buổi kiểm tra sức khỏe cho đến hết khối. Anh bắt đầu chuẩn bị những cuốn sổ màu vàng nhạt sạch sẽ để phát cho mỗi học sinh.
- Diant
|
|
I am your Hapless Parallel
Game Master
Last Active: Jun 12, 2018 7:59:38 GMT
|
Post by Mandalea Charista on Apr 8, 2017 16:32:56 GMT
Gumi's Avatar Gumi Gumi Đang Ngoại tuyến Junior Member Gửi tin nhắn qua Skype™ đến Gumi Ngày tham gia 03-05-2016 Bài viết 1 #4
“Thầy Anthony!” - Cô gái nhỏ vừa gọi vừa chạy theo người đàn ông khoác áo blouse cách cô vài chục bước.
Cũng không có gì quan trọng, chỉ là cô muốn cảm ơn anh về việc đã giúp cô xử lí vết bỏng ngày hôm qua. Hôm qua cô vội lên lớp quá mà, còn chưa kịp cảm ơn người ta tử tế. Có lẽ vậy. Hoặc giả dụ là cô đã cảm tạ anh một cách chu đáo và đầy thành ý nhất đi chăng nữa, thì cũng chẳng ai ngăn nổi cô gái nhỏ tự kiếm cho mình một cái cớ để có thể ở gần người cô yêu.
Trời hôm nay lộng gió vào sáng sớm, và đến khi tiếng chuông reo hết tiết một vang lên thì sắc nắng đã nhuộm vàng cả sân trường.
Nắng lấp lánh trong đôi mắt cô, gió đùa nghịch thổi bay những lọn tóc, và bước chân cô thì vẫn thủy chung hướng về người đó.
Chợt nhớ ra có lẽ suốt một năm nay, cô đã luôn chạy theo anh như vậy. Chạy theo để đưa anh một thanh chocolate vào ngày Valentine, chạy theo để tặng anh chiếc bánh cô tự làm vào ngày sinh nhật anh, và chạy theo để bắt chuyện với anh mỗi buổi chiều khi anh rời khỏi trường.
Dù biết hiện tại đôi chân nhỏ bé của mình khó mà đuổi kịp những bước dài của anh, và tâm hồn non nớt thơ ngây của cô khó mà hiểu được những tâm tư giấu sau đôi mắt ấy, cô vẫn không ngừng được mà theo sau anh mỗi ngày.
Nếu người khác biết được, họ sẽ dùng tính từ gì để nói về tình yêu của cô nhỉ? Ngốc nghếch? Cố chấp? Hay mù quáng?
Nhưng tuổi trẻ ấy mà, mù quáng một chút thì đã sao?
- Gumi
|
|